Có nỗi nhớ biến đêm thành khắc khoải
Nỗi đau đời thường hoá nỗi niềm chung
Có tình yêu giản dị thành huyền thoại
Có người lính vô tư hóa anh hùng
Cô tấm thục hiền hoá ra từ trái thị
Em xinh hơn bởi biết khóc cho người
Biết thương cảm nhìn đêm vừa nuốt bạn
Vào canh trường hoang dại chơi vơi…
Lòng cao thượng biến anh thành Từ Hải
Cầm tay em ,chỉ nghĩ tới mai ngày
Đêm u lặng chỉ mong ngày êm ả
Chắt chịu hoài thương mến để mê say
Nên anh nói: đỏ dù chưa là máu
Vết tàn tro chưa mà mượt nương mùa
Niềm tin hóa nỗi nhớ dài đau đáu
Nỗi oan khiên hóa chú tiểu quét chùa
Và anh nói: Em lúc là nỗi hận
Còn ngày mai, có thể để tôn tôn thờ
Kẻ ngạo ngược có khi thành chấy rận
Chỉ vì tình, anh bỗng hóa nhà thơ
Em hãy tin
Nếu tình yêu có thể thành huyền thoại
Bao nỗi đau bền sức đắp sẽ lành
Chân lý nhiều khi từ lời trẻ dại
Và cuộc đời: mãi mãi hoá màu xanh!
Nguyễn Huy Cường