Lời bình của Nguyễn Huy Cường.
Thời đại công nghiệp hóa, sắc màu cuộc sống thời @ ít nhiều làm thay đổi, thậm chí lu mờ đi những hình ảnh rất bình dị nhưng cũng rất đẹp của mô hình đôi lứa, vợ chồng “kiểu cũ”. Rất may, Nhà thơ Nguyễn Bùi Vợi đã thay mặt lớp công dân già, ghi nhận lại thứ tình cảm thân thương, “thật hột” đó. Có lẽ, có ngày mẫu tình cảm này cũng thành “di sản” quý hiếm mất. Bởi nỗi âu lo vu vơ đó, hôm nay tôi tuyển bài thơ này vào đây, như là dữ lại dấu ấn của một thời, cái thời chữ “tình” rất đằm, rất đẹp khi xưa…

Thơ của Nguyễn Bùi Vợi
Anh bồn chồn như thuở mới yêu em
Nghe thật buồn cười mà lạ thế
Mười hôm em đi không thư không điện
Anh vào ra tha thủi một mình
Sáng đi làm bước dưới cây xanh
Hoa chúm chím dạ nào ngắm nữa
Trưa về nhà cơm không đúng bữa
Bát mì này em nấu thì ngon
Có những chiều Hà Nội hoàng hôn
Anh tha thẩn như ngày nào đi đón
Người xuôi ngược, ngược xuôi hờ hững
Nghe trong mình thấm thía cô đơn
Ðêm anh thức với trang sách khuya hơn
Những buồn vui nào có ai chung đọc
Ngày bạn đến đưa vé mời xem kịch
Anh không quen vào nhà hát một mình
Em ở nhà có lúc anh gắt con
Bố có giận còn nương níu mẹ
Nay anh bù cho lòng con trẻ
Một chút em thôi cũng khó khăn rồi
Ngày nắng đem chăn chiếu ra phơi
Tuần đôi bận lau nhà thay vỏ gối
Thay việc em làm mà không thay nổi
Cái tảo tần rất mẹ ở trong em.
NBV